Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

1. ĐƯỜNG VỀ CÕI MÊNH MÔNG (Vũ Trung Hiếu hát)


ĐƯỜNG VỀ CÕI MÊNH MÔNG

Ghi chú về sáng tác: Trong Mở Theo Lời Điệu của NS Trịnh Công đã để lại, MD thích nhất câu này : "Có kẻ đứng trước bao la mà không thấy được bao la. Có kẻ ở buổi bình minh, nghe tiếng chim hót đã chạm mặt với cõi vô lượng. Biết được vô lượng là cùng lúc đến với vô biên… Cái vô biên nằm đâu đó trên cánh vạc chở hoàng hôn về núi mỗi chiều."
Khi đọc câu này, từ đầu tiên tôi thực sự xúc động là “bao la”. Trên đời này chỉ có duy nhất vũ trụ là bao la, vũ trụ dung chứa tỷ tỷ sao trời, vũ trụ bao trùm phủ khắp biết bao thiên hà giữa thăm thẳm mênh mông. Phải nói là vô cùng. Cái không gian vô tận này cũng có mặt với tôi như hình với bóng mà suốt một đời tôi chẳng nhận ra, không gian kết nối mọi vật với nhau, không gian lẳng lặng không lời nhưng ôm ấp mọi loài, nắng đến mưa đi, vàng phai mờ nhạt, tất cả sẽ trôi qua nhưng không gian, tịch lặng còn mãi. Ngày xưa đọc chuyện thiền “tiếng suối reo” bây giờ nghe Trịnh thay bằng “tiếng chim hót”, nghe tiếng suối, tiếng chim mà chạm mặt với cõi vô lượng, cõi không thể đo lường. Âm thanh thì ngành âm học có thể đo được những tần số rung động nhưng không ai có thể đo được độ rung của sự tĩnh lặng, nó vô thanh, nó bất động, chạm mặt là chạm tai, là chạm vào sự sâu thẳm của trực giác có sẵn trong mỗi con người chúng ta. 
Ông còn dùng chữ “vô biên” nữa, tôi vẫn nhớ hoài câu hát “Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ”, ngày đó hát thấy hay nhưng chẳng hiểu gì, vẫn cứ nuôi tình yêu trong nhạc của Ông vì tôi biết được một chiều sâu ẩn dưới những ca từ tuyệt mỹ ấy, tôi đọc thêm chỗ này chỗ kia để rồi bây giờ cách hiểu có khác hơn xưa rất nhiều. Khi Ông nói trong Một Cõi Đi Về “Trăm năm chưa từng hội ngộ (với) vô biên” cũng chính là lời nhắc nhở cho chính Ông và tất cả mọi người chúng ta rằng trong sâu thẳm chiều sâu bên trong của tâm hồn ai cũng đều có sẵn sự vô cùng của mênh mông ấy. MD cũng đã có dịp bình điều này trong loạt bài về ca khúc nổi tiếng này.

Ca sĩ VŨ TRUNG HIẾU hát



Tác giả tự trình bày




1.
Có người đang đứng Trước cõi bao la
Nhưng đâu nào biết Bao la là gì
Có người đang đứng Trước cõi mênh mông
Nhưng nào đâu biết Là gì mênh mông
Chim kêu đầu ngày Sương mai đọng lại
Vô biên trời đầy Thấy không người
Cánh vạc chiều vàng Bay về bạt ngàn
Vô lượng ngập tràn Thấy không em
Bao la trời rộng Mênh mông biển rộng
Ta là giọt nước Ngần trắng thơm trong
Bao la đời rộng Mênh mông tình rộng
Ta là đại dương Giữa giọt hư không.
2.
Có người đang đứng Trước cõi bao la
Nhưng đâu nào biết Bao la là gì
Có người đang đứng Trước cõi mênh mông
Nhưng nào đâu biết Là gì mênh mông
Bao la không là gì mênh mông không là gì
Nhưng yêu thương mọi loài Biết không người
Bao la không cần lời Mênh mông không cần mời
Tuy không mà tròn đầy Biết không em
Bao la trời rộng Mênh mông biển rộng
Ta là giọt nước Ngần trắng thơm trong
Bao la đời rộng Mênh mông tình rộng 
Ta là đại dương Giữa giọt hư không.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét