Gia Trung Hữu Ngọc
Khi xưa tôi lên chùa / Nghe thầy tôi kể rằng
Bên trong mỗi ngôi nhà / Đầy báu ngọc bao la
Nhưng đâu ai hay mình / đang ngồi trên đống vàng
Ngọc châu mơ vẫn đấy / Đi xin ăn cùng làng
Loài người từ xưa / mơ sao thoát ra khổ đau
Cầu xin mây gió sấm sét / chứ biết làm sao
Tưởng rằng vui kia / đâu nơi lao xao
Ngọt ngào phù du / cho nước mắt trào
Ngọc này ngày xưa / Trên Cao biết con người khôn
Dù cho biển sâu non xa / chẳng an toàn hơn
Đặt vào con tim / ngay nơi trung tâm
Ngồi cười nhìn xem / ai kia biết tìm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét